Mình đã từng bị người khác bôi nhọ khi đang bị tai nạn gần phải cắt chân
Cả nước đang trong dịp phát động ủng hộ cho người anh em Cuba đang gặp khó khăn. Người dân Cuba đang cần giúp đỡ là thật nhưng vẫn có những thành phần chống phá bằng cách tạo ra fake new. Tụi này rất tinh vi, tạo những hình ảnh bằng AI cho thấy người dân Cuba giàu có, sung túc như thật. Mọi người cần cảnh giác để không tin lời những tin tức kiểu này.
Ngẫm lại 10 năm trước mình bị tai nạn cũng từng trải qua sự việc như vậy. Hồi đó nhà mình nghèo lắm. Mình muốn tiết kiệm 15k xe buýt nên đạp xe 20km về quê. Trên đường, mình gặp xe bồn bê tông đi lùi nhanh trên đại lộ thăng long. Chân trái nằm gọn dưới bánh xe gần như đứt lìa.
Mặc dù, mình có bảo hiểm y tế 80% nhưng nhiều dịch vụ không trong diện bảo hiểm cần chi trả số tiền lớn. Bố phải đi v,ay gấp 30 triệu để lo cho mình.
Mình nằm viện 21 ngày thì ngày nào cũng có người đến thăm người thân, bạn bè, thầy cô, cả đoàn trường cũng đến, còn có những bạn học mình không biết là ai. Sau đó mình mới biết, các bạn trong lớp nhờ đoàn trường kêu gọi ủng hộ cho mình. Có bạn khuyên góp qua đoàn trường, có lớp thì tự khuyên góp và đến thăm trực tiếp.
Trong lúc mình đang còn nằm viện thì có 1 bài viết trên cfs đã tạo tin giả nhằm bôi nhọ mình. Bài viết nói nhà mình có điều kiện, vốn không cần khuyên góp. Nói đơn giản là nếu mình có điều kiện thì sao phải đạp xe về quê.
Tiếp tục đặt điều rằng: tài xế xe bồn đã bồi thường cho mình rất nhiều tiền. Trong khi sự thật là chú đó 53 tuổi, ly hôn vợ, sống 1 mình, nghỉ việc cả năm vì sợ hạn 53. Gần hết năm âm rồi, chú mới đi làm ngày đầu thì va phải mình, đến tận ngày thứ 5 mình nằm viện, chú đấy mới vào thăm rồi mua cho 1 suất cơm 50k.
Còn nói nhà mình hách dịch, không coi nhân viên y tế ra gì, đòi hỏi quá đáng. Trời. Một cô gái mới 19 tuổi lúc đau thì cùng lắm kêu gào vì đau, chứ quát được ai. Bố mẹ mình thì cứ động viên con ơi cố gắng lên, trăm sự nhờ bác sĩ. Sao viết bài mà không nhớ Linh cũng là sinh viên y khoa thế nhỉ.
Mình đọc bài viết đó và mấy trăm bình luận người chê trách, người ủng hộ. Mình thức trắng cả một đêm, khóc ướt hết cả gối mà không dám phát ra tiếng vì phòng bệnh còn 3 bn nữa. Vừa uất ức, vừa đau vết thương.
Hôm sau, mình lấy hết dũng khí viết 1 bài thanh minh cho bản thân. Cũng thật may mắn vì hầu hết mọi người đều an ủi và đứng về phía mình, thậm chí có cả người không ưa gì mình cũng lên tiếng bảo vệ mình. Mình thấy được an ủi và tiếp thêm sức mạnh để chữa trị chiếc chân.
Sau đó, cũng có thêm 1 bài viết nữa bênh vực mình và câu chuyện lắng xuống, không còn ai nhắc đến nữa.
10 năm rồi, cái đêm hôm đó như thế nào, mình chưa quên nhưng không có thời gian để nhớ nữa. Mặc dù, mình không biết ai đã đăng bài bôi nhọ mình như vậy, nhưng đến ngày hôm nay, bản thân mình vẫn sống tốt, chân thấp chân cao nhưng hoàn thành chạy marathon, có chồng và gia đình, có công việc và ước mơ để theo đuổi và mình nghĩ đó là cách trả thù tốt nhất. Ở hiền thì gặp lành. Gieo nhân nào gặp quả đó thôi.