Ai giỏi tính toán, quán xuyến gia đình thì người đó cầm.
Trời phú cho phần lớn phụ nữ tính cách tính toán chi tiết hơn đàn ông, cũng ít phóng khoáng ăn chơi đàn đúm nên nhiệm vụ “tay hòm chìa khoá” này “hay” được giao cho phụ nữ.
Nhưng Linh cũng đã gặp gia đình mà người đàn ông giỏi tính toán, căn cơ hơn nên chồng cầm tài chính. Vợ hàng tháng cầm tiền đi chợ với chi cá nhân thôi.
Thật ra ai cầm cũng được miễn sao tiền quy về một mối. Hai vợ chồng có thu nhập hàng tháng gom hết về rồi trích ra tiết kiệm và chi trả các khoản tiền điện, nước, ăn uống, sinh hoạt... Ngoài ra, mỗi người chỉ cầm một khoản nhỏ chi cho cá nhân thôi.
Có gia đình thì theo kiểu mạnh ai nấy giữ xong góp gạo thổi cơm chung. Khoản này anh chi, khoản này em chi. Nhưng Linh thấy, quản lý tài chính như vậy làm cho hai vợ chồng ít gắn kết và rất khó hướng đến một mục tiêu chung. Ví dụ cần tích cóp 1 khoản lớn để mua vàng, đầu tư…
Tâm lý 1 số anh đưa hết lương cho vợ giữ thì sợ vợ tiêu hết, chẳng để ra đồng nào nên giấu giếm quỹ đen. Linh thấy vừa thương vừa giận, thương vì đầu óc các anh phải căng ra xem giấu như thế nào cho chót lọt, giận vì các anh không tin tưởng vợ mình. Lâu dài như vậy vợ chồng dễ sinh rạn nứt lắm.
Nói thật vợ cầm tiền để chi ra cũng đau đầu lắm. Cân đo đong đếm từng đồng, đi chợ trả giá từng nghìn, rồi hàng tháng trăm thứ phải chi. Nhiều chị gái trước khi lấy chồng tiêu cho bản thân bao nhiêu cũng không thấy tiếc. Nhưng lấy chồng rồi một bộ váy bằng cả nhà ăn 1-2 tuần nên chẳng dám sắm sửa gì cho bản thân nữa.
Thử hỏi nếu cho các anh cầm tiền, với bản tính phóng khoáng ăn nhậu bạn bè hay thú vui gì đó thì liệu cuối tháng có còn dư không hay chưa hết tháng đã hết tiền? Vậy nên các anh hãy đứng trên góc nhìn của vợ để cảm thông và vun đắp cho gia đình hơn nha.
Kết bài, túm lại ai cầm tài chính cũng được nhưng vợ chồng phải thống nhất tiền quy về một mối, hàng tháng cùng lên kế hoạch tiết kiệm, chi tiêu hướng đến một mục tiêu chung. Vậy thui nha.